Du lịch là một hoạt động
của dân cư trong thời gian nhàn rỗi, liên quan dến sự di chuyển và trú tạm thời
bên ngoài nơi thường trú, nhằm mục đích nghỉ ngơi, chữa bệnh, phát triển thể
chất và tinh thần, nâng cao trình độ nhận thức, văn hoá hoặc thể thao, kèm theo
việc tiêu thụ những giá trị về tự nhiên, kinh tế, văn hoá và dịch vụ. Vì vậy,
du lịch có ý nghĩa hết sức to lớn không những về mặt kinh tế mà còn cả mặt văn
hoá. Ý nghĩa đó một phần do sự giao lưu, luân chuyển khách và một phần khác
không kém quan trọng là do việc thực hiện các tuyến du lịch theo lộ trình ở
những nơi có di sản, di tích và danh thắng nổi tiếng, có nền văn hoá dân tộc
đặc sắc,
Hiện nay theo thống kê của Cục Di sản văn hóa, Việt Nam có 2882 di
tích được xếp hạng cấp quốc gia, 7 di sản văn hóa và thiên nhiên thế giới
được UNESCO cộng nhận. Như vậy, các di sản, di tích và danh thắng, các lễ hội
văn hoá có một vị trí quan trọng trong du lịch, là một trong hai loại tài
nguyên của du lịch - đó là tài nguyên du lịch nhân văn. Do vậy, giữa công
tác bảo tồn di sản văn hoá và du lịch luôn có mối quan hệ biện chứng. Mối quan
hệ này ngày càng thể hiện rõ trong sự liên hệ giữa việc bảo vệ và phát huy các
di sản văn hoá nói chung và việc bảo tồn di tích nói riêng với việc khai thác
phục vụ mục đích phát triển du lịch..
http://repository.vnu.edu.vn/handle/11126/5145
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét